Một là ngày hôm qua, với những sai lầm, những tội lỗi,
những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và những khổ đau. Ngày hôm qua đã ra đi.
Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng
ta không thể nào hủy bỏ một hành động mà chúng ta đã làm và cũng không thể xóa
đi một ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra.
Ngày hôm qua đã đi xa rồi!
Còn một ngày nữa mà chúng ta cũng không nên lo lắng, đó là
ngày mai với những rủi ro bất trắc, những gánh nặng cuộc sống bên cạnh những
hứa hẹn tràn trề hy vọng, Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên chói lọi hay khuất
sau một đám mây, nhưng dù gì nó vẫn sẽ mọc lên. Và ngay trước khi nó mọc lên
vào ngày mai, chúng ta vẫn chẳng có mối đe dọa nào ở hiện tại, bởi lẽ nó vẫn
chưa được sinh ra kia mà!
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất: Ngày Hôm Nay, bất cứ ai
cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày!.
Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến
người ta phát rồ, mà chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và
nỗi sợ hãi, lo lắng về những gì ngày mai có thể đến.
Cuộc đời cũng giống như một chuyến tàu: Người người
lên lên xuống xuống, có khi gặp phải tai nạn. Ở trạm này, ta gặp điều ngạc
nhiên, ở trạm kia ta gặp nỗi u buồn.
Khi ta ra đời và lên tàu, ta gặp nhiều người và ngỡ rằng
họ sẽ ở với mình suốt cuộc hành trình. Bạn có thể hỏi họ là ai?
Không ai khác chính là cha mẹ mình đấy!
Đau đớn thay sự thật lại khác hẳn!
Một ngày họ sẽ xuống 1 sân ga dọc đường và để ta lại thiếu
vắng tình yêu và lòng trìu mến của họ và sự hiện diện của họ cạnh mình.
Và rồi, cũng có những người khác lên tàu và trở thành rất quan trọng đối với
mình.
Có người xem cuộc hành trình như 1 chuyến rong chơi.
Có người cảm thấy u sầu suốt cuộc hành trình.
Có người luôn hiện diện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần
đến họ.
Có người khi xuống tàu để lại cho mình nỗi nhớ khôn nguôi.
Có người vừa lên đã xuống và ta chỉ đủ thời gian để thoáng
thấy họ thôi.
Ta ngỡ ngàng vì nhiều hành khách mà mình mến thương lại
ngồi trên 1 toa xe khác và họ để ta bơ vơ 1 mình trong suốt cả chuyến đi. Dĩ
nhiên, không ai có thể ngăn cản ta đi tìm họ khắp nơi trên con tàu. Buồn thay, đôi khi ta không thể ngồi cạnh họ vì chổ ấy đã
có người!
Không sao đâu…cuộc hành trình thì như thế đó: Đầy thách
thức, ước mơ, hy vọng, chia tay…mà không bao giờ quay lại. Ta hãy cố thực hiện
hành trình 1 cách tốt đẹp nhất.
Hãy thông cảm cho những người cùng đi với mình và hãy tìm
những điều tốt lành nhất trong từng người một, bất cứ lúc nào trong chuyến đi,
1 người bạn đồng hành cũng có thể chới với và cần ta thông cảm……….và lúc nào
cũng có 1 ai đó thông cảm mình.
Đăng nhận xét