Gọi mùa
Lâm li nhìn lá lìa
cành
Nhật nguyệt tan vỡ
hóa thành hồn hoa
Hạ đi, phượng bỗng vỡ
òa!
Ơi con ve khóc, nhạt nhòa phố xưa
Ta còn mải kiếp
phiêu du
Nhớ ai tóc vướng lá
thu dịu dàng
Nhà dài hoa lá chớm
vàng
Ngươi có buồn khi ngỡ
ngàng thức giấc
Lắm khi tàn đêm tất
bật
Đó đây sương phủ, lá
bay ngập lòng.
-Nhật Hạ-
Đăng nhận xét