Sáng
ảm đạm, sương nặng trĩu rơi bên những mái hiên... vẫn còn chút hờn dỗi, vương
vấn của mùa thu như chưa muốn rời xa Hà Nội, nhưng đâu đó len lỏi trong những
nhành cây, ngọn cỏ, cả những nẻo đường... những cái rét buốt đầu đông đang rục
rịch trở về.
Bước
xuống đường, lang thang trên từng góc phố của Hà Nội nghe như mênh mang từng
câu hát:
"Hà
Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái
rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh"
Mùa
đông, cả Hà Nội như oằn mình đón từng đợt gió rét...
Mùa đông, trẻ thơ xúng xính áo ấm, miệng vẫn không ngừng nói cười, bàn tay nhỏ xíu bấu lấy áo mẹ.
Mùa
đông, rong ruổi trên các nẻo đường có những bàn tay đang cố gắng tìm lấy bàn
tay vì sợ người kia bị lạnh.
Mùa
đông, từng đàn chim én nhỏ nghiêng mình bay về phương nam tránh rét, hẹn hò với
lá, với cây nhất định mùa xuân sẽ trở về.
Mùa
đông, biết bao giấc ngủ đầy muộn phiền, lo toan của kẻ hành khất trong buổi
sáng sương giăng.
Mùa
đông, gợi nhớ, gợi thương, gợi bao nỗi niềm cho những kẻ trót bị tình yêu lãng
quên. Đông về còn mang theo những nỗi niềm của chuyện cũ, người xưa. Bồng bềnh.
Hoang hoải.
Đông
đến, gọi buồn gọi nhớ cho những kẻ còn đang ẩn mình trong vỏ ốc cô đơn dày cộm.
Em
đã nhớ về anh, nhớ ánh mắt, nhớ bờ môi xuýt xoa bàn tay em trong những mùa đông
cũ, nhớ những lần đôi ta lang thang trên từng con phố. Anh nắm tay, đưa em đi
qua bao mùa nắng, mùa mưa của Hà Nội, bóng hai đứa đổ dài, in hằn trên nẻo
đường xưa… Chứng nhân từng giọt vui, giọt sầu trong từng ánh mắt, nụ cười của
em. Và giờ đây một mình em trong mùa đông lạnh băng và cô độc, không một vệt
nắng nhỏ.
Sáng
nay mới biết mùa đông đang tìm đến và gọi tên em. Vắng anh, em và Hà Nội vẫn có
những mùa đông, đó là những mùa đông không yêu thương, không đau khổ, không
muộn phiền.
Tự
nhủ lòng nhất định phải tháo gỡ sợi dây vô hình mà chắc nịch bấy lâu nay vẫn
cuốn chặt quanh em, để can đảm cho những mùa đông một mình.
Mùa đông không có
anh.
Đăng nhận xét