Con người thì phải có tham
vọng và sống thì phải có mục tiêu. Cao hơn là tìm ra ý nghĩa cuộc đời hay chính
là Lý tưởng để theo đuổi và cống hiến.
“Ta làm con chim hót
Ta làm một nhành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến”
Đó là ước nguyện chân
thành tha thiết của nhà thơ Thanh Hải, muốn làm một “Mùa xuân nho nhỏ” để dâng
hiến cho cuộc đời những gì tốt đẹp nhất. Người thanh niên trong “Lặng lẽ Sapa”
cũng yêu nghề, có trách nhiệm cao với công việc, bởi anh hiểu công việc của
mình gắn bó với bao anh em đồng chí khác, có ích cho đời sống sản xuất và chiến
đấu của nhân dân, đất nước ta. Vẻ đẹp của anh cùng với bao tấm gương sáng khác
trong quá khứ khiến cho ta xúc động và tự hỏi lòng mình, phải làm gì để xứng
đáng với thế hệ đi trước? Điều chắc chắn tiên quyết đối với mỗi người đó là
phải sống có lý tưởng.
Lý tưởng phải thể hiện
qua các hành động cụ thể, qua sự cống hiến hết mình trong lao động, học tập,
chiến đấy để xây dựng và bảo vệ quê hương, tổ quốc. Ở bất cứ thời đại nào, con
người cũng cần phải có lý tưởng. Nguyễn Công Trứ đã từng xác định:
“Đã mang tiếng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông”
Theo ông, chí làm trai
là phải lập nên công danh sự nghiệp để trả nợ tang bồng. Rõ ràng đã sống thì
phải có mục tiêu, lý tưởng để hành động, mà vươn lên. “Nếu không có mục đích,
anh không làm được gì cả. Anh cũng không làm được gì vĩ đại nếu như mục đích tầm
thường”. Bác Hồ có câu
“Ví không có cảnh đông tàn
Thì đâu có cảnh huy hoàng ngày xuân”
Và trong cảnh lao tù,
Người vẫn kiên trì mục đích đã chọn, vững lòng bởi:
“Muốn nên sự nghiệp lớn
Tinh thần càng phải cao”
“Sự nghiệp lớn” mà Bác
đã chọn đó là con đường dẫn đến độc lập cho đất nước, tự do, no ấm cho nhân
dân. Những thanh niên thế hệ đầu tiên được Bác dìu dắt tham gia Cách mạng đã
cống hiến hết tuổi xuân của mình cho đất nước như Nguyễn Thị Minh Khai, Lê Hồng
Phong, Võ Thị Sáu…và còn nhiều tên tuổi vô danh khác đã ngã xuống cho đất nước
này “Nở hoa độc lập, kết quả tự do”
Theo lời Bác gọi,
nhiều thanh niên đã tạm xếp bút nghiên, cầm súng để bảo vệ tổ quốc. Không còn
giai cấp, không còn tầng lớp …Họ đã trở thành đồng chí đồng đội cùng chung mục
đích, cùng chung lý tưởng vì Độc lập Vì tự do
“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai”
Bước sang thế kỉ 21,
đất nước có những thành tựu nổi bật trên nhiều lĩnh vực: Chính trị, Kinh tế,
Văn hóa, Xã hội…Ở mỗi lĩnh vực, sự cống hiến của thanh niên rất đáng trân
trọng. Nơi biên giới hải đảo xa xôi, những thanh niên vừa chắc tay súng sẵn
sàng chiến đấu vừa đem cái chữ kiến thức mới đến cho bà con…Thanh niên hôm nay
và mai sau vẫn tiếp nối Lý tưởng cách mạng mà Đảng và Bác Hồ đã vạch ra. Ngọn
lửa truyền thống của lớp thanh niên đi trước vẫn được thắp sáng mãi, là điểm tựa
vững chắc để từ đó thanh niên Việt nam vững bước tương lai. Nhà thơ Tố Hữu đã
viết:
“Nếu là con chim chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”
Tạo hóa sinh ra vạn
vật và cũng đồng thời gán cho chúng những trách nhiệm với cuộc sống. Bởi thế
mà, đã là chim thì nhất định “phải hót”, còn lá thì “phải xanh”. Dù chỉ là
những sinh vật nhỏ bé, nhưng đến con chim chiếc lá còn biết cống hiến, làm đẹp
cho cuộc sống. Bản thân chúng ta là con người, chẵng lẽ “vay mà không trả”? Từ
khi sinh ra ta đã nhận không biết bao nhiêu thứ của cuộc sống. Cuộc sống đã hào
phóng mà cho ta tất cả. Quy luật của tự nhiên, đã vay thì phải trả, và con
người cũng không ngoại lệ. Chúng ta đã vay vậy thì phải trả, trả bằng cách nào?
Ấy là chính thái độ sống của mỗi người, “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng
mình”.
Con người sinh ra đã
là một món nợ. Cộng đồng nuôi ta khôn lớn. Đất nước cho ta chỗ ở, cho ta thức
ăn, nước uống, cha mẹ nuôi ta khôn lớn, cho ta được cắp sách tới trường… làm
sao nói hết những gì ta đã lấy đi? Mỗi giờ phút phí hoài của chúng ta là một
mất mát cho xã hội, bao nhiêu giờ phút đó cộng lại, mất mát lớn đến nhường nào.
Vay mà không trả là ích kỷ. Lấy của cuộc đời mà không trả cho cuộc đời làm cho
cuộc sống trở nên vô nghĩa. Biết nhận thì phải biết cho, đó là quy luật của
cuộc sống.
“Ưu điểm của thanh niên
ta là hăng hái, giàu tinh thần xung phong. Khuyết điểm là ham chuộng hình thức,
thiếu thực tế, bệnh cá nhân, bệnh anh hùng. Rất mong toàn thể thanh niên ta
ra sức phát triển những ưu điểm và tẩy sạch những khuyết điểm ấy. Huy hiệu của
thanh niên ta là “tay cầm cờ đỏ sao vàng tiến lên”. Ý nghĩa của nó là phải xung
phong làm gương mẫu trong công tác, trong học hỏi, trong tiến bộ, trong đạo đức
cách mạng. Thanh niên phải thành một lực lượng to lớn và vững chắc trong công
cuộc kháng chiến và kiến quốc”
“Nhiệm vụ của thanh niên
không phải là hỏi nước nhà đã cho mình những gì. Mà phải tự hỏi mình đã làm gì
cho nước nhà? Mình phải làm thế nào cho ích lợi nước nhà nhiều hơn? Mình đã vì
lợi ích nước nhà mà hy sinh phấn đấu chừng nào?”
Trong xã hội không có gì
tốt đẹp vẻ vang bằng phục vụ cho lợi ích của nhân dân, lợi ích của quốc gia dân
tộc và không màng đến lợi ích cá nhân.
Hãy về sống, hiểu đất
nước để biết mình phải làm gì, đừng đứng ngoài cuộc để so sánh. Và nếu muốn cơ
chế thay đổi thì hãy về mà thay đổi nhé mấy chú du học sinh.
Đăng nhận xét