Những
ngày trời bâng khuâng. Em lang thang dọc khắp các con phố, lạ lẫm, một mình. Đã
rất lâu rồi em chẳng còn cảm giác sợ hãi giữa chốn đông người, chẳng còn hoảng
loạn khi nhìn đâu cũng thấy không quen, không biết.
Con
người ta nhiều lúc chán ghét với việc đi một mình. Nhưng khi đã quá thân thuộc
với việc một mình lang thang như vậy, nó bỗng nhiên trở thành một thói quen khó
bỏ. Thật giống với việc em yêu anh mà chẳng cần anh bên cạnh như lúc này.
Là
con gái, ai chẳng cất giữ chút yếu lòng cho riêng mình. Em cũng yếu lòng khi
phải tập quen với cô đơn. Quen rồi lại thấy bình thường. Em không khóc khi nhớ
anh, cũng chẳng thở than khi anh quên bẵng em trong một khoảng thời gian dài
đến mệt mỏi. Chỉ là, em mạnh mẽ, nên em tự ôm về mình tổn thương, sắc lạnh như
mảnh trời mùa đông vỡ toạc.
Anh
này, có phải vì em mạnh mẽ nên anh cứ cố gắng theo đuổi cuộc sống riêng của
mình mà quên mất sự tồn tại của em không? Con trai luôn là điểm dựa của con gái
khi mệt mỏi, lo lắng, khi muốn vứt bỏ những toan tính ngoài kia để lòng bình
yên một lúc. Vậy mà em lại tự dựa vào chính mình, vì anh không muốn hiểu em,
không muốn lo cho em, không muốn quan tâm em. Vì em mạnh mẽ như anh đã từng
nghĩ.
Không
phải cứ là con gái thì sẽ hay khóc những lần bị tổn thương. Không phải cứ là
con gái sẽ mải mê đợi chờ một tình yêu trọn vẹn. Không phải cứ là con gái thì
mới yếu đuối trong bộn bề cuộc sống.
Em
đã suy nghĩ như thế đấy, để rồi mạnh mẽ trở thành lớp vỏ chắc chắn, để rồi anh
cứ mặc kệ em nơi đây, mặc kệ em hoảng hốt với những nỗi đau lớn dần theo mùa
gió. Em như cơn gió hoang hoải ngoài kia, hoang hoảng tìm lại chính mình, tìm
lại chút con gái ngày xưa để được anh yêu thương nhiều thêm một ít, quan tâm
nhiều thêm một chút.
Em
chẳng thấy buồn mỗi lần đọc lại tin nhắn anh gửi. Ngắn gọn, lạnh nhạt như cái
cách chúng ta bên nhau. Em chẳng dám thốt lên rằng đấy, tình yêu nó màu nhòe
nhoẹt như thế đấy, cũng chẳng dám khẳng định rằng, anh là người thương em nhất.
Em thương em, thế có lẽ đủ rồi.
Mỗi
lần nhớ anh, em tự cho mình cái quyền ngồi vu vơ. Vu vơ đoán định xem anh có
nhớ em không, hay anh chỉ nhớ đến núi công việc cần giải quyết. Thay vì nhắn
cho anh một tin “em nhớ”, em lại một mình viết tiếp trang blog cá nhân, giấu nó
đi để không ai có thể đọc. Có khi nào, anh mò tìm được mà chợt nhận ra, “ em
yếu đuối biết nhường nào”
Em
yếu đuối thật đấy, anh ơi! Em muốn vứt bỏ hết những mạnh mẽ này đi, em không
thể gồng mình lên chống chọi với thương tổn từ phía anh. Một lần, quay lại phía
em và nhìn trái tim chưa kịp lành đã sẹo này đi anh.
Hay
là bởi, em mạnh mẽ, nên anh quay người hững hờ, mặc kệ?
Đăng nhận xét