Giữa thời đại công nghệ đang phát triển, đa phần chúng ta đều có
ít nhất một cái điện thoại để đem theo bên người. Tôi đã từng thấy những cô chú
ve chai gần nhà luôn thủ sẵn bên người “cục gạch” Nokia, để có thể nhắn tin và
gọi điện cho khách quen ngay khi cần. Tôi đã từng thấy một vài người dùng những
chiếc Vertu mạ vàng với giá trị cả trăm triệu đồng, cùng một số thương hiệu đắt
giá khác.
Và phổ biến hơn cả, những người trẻ vẫn chọn cho mình những
chiếc điện thoại smartphone để “lướt và chà” rồi “chọt chọt”, nhằm tận dụng màn
hình cảm ứng cùng những điều tuyệt vời mà thiết bị này mang lại. Ngoài hai chức
năng cơ bản là gọi điện và nhắn tin, chúng ta còn có thể sử dụng smartphone để
gửi email, truy cập internet, chơi game, nghe nhạc giải trí, sử dụng các trình
chat như Skype rồi Viber mà chẳng tốn một đồng cước điện thoại nào. Kèm theo đó
là vô vàn những chức năng thú vị khác – góp phần giúp cho việc cập nhật thông
tin và cách thức làm việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, vì nó rất nhỏ gọn và
tiện dụng, có thể thay thế PC/Laptop khi cần.
Và những điều nêu trên, chỉ mới là một mặt của vấn đề.
Trước đây khi chưa có smartphone, người ta thường tụ tập ở những
quán nước yêu thích để tận hưởng đồ ăn tuyệt hảo, hương vị ngọt ngào của các
loại đồ uống và trò chuyện vui vẻ cùng nhau cả buổi.
Vậy mà chẳng biết từ khi nào, họ lại í ới rủ nhau đi ăn đi uống
tại một quán nào đó chỉ để… tụ tập ngồi cùng bàn. Việc đầu tiên mà tôi thường
thấy nhiều bạn trẻ hay làm đó là… hỏi password wifi của quán trước, rồi mới bắt
đầu cầm thực đơn gọi món. Sau đó mạnh ai đồ người nấy xài – smartphone, máy
tính bảng, laptop cứ thể có mặt lần lượt trên bàn, chẳng ai nói với ai thêm lời
nào nữa. Cùng lắm cũng chỉ là những câu hỏi xã giao cho có lệ. Tiếp theo đó, họ
bắt đầu chụp hình các kiểu để up lên Facebook và Instagram, rồi trả lời các
comment của bạn bè…
Cái hình ảnh đi cà phê mỗi người một việc đó cứ lặp đi lặp lại
mãi, trở nên quá quen thuộc tới mức nó đã trở thành trào lưu và thói quen của
giới trẻ. Tuy nhiên, việc quá phụ thuộc vào công nghệ nó đã vô tình tạo ra
khoảng cách với những người xung quanh – dù họ chỉ cách mình có một cánh tay.
Không khí đó khiến tôi cảm thấy lạc lõng vô cùng! Lạc lõng giữa
những người lạ đã đành, đằng này còn lạc lõng giữa chính những người thân thuộc
đang ngồi ngay trước mặt mình!
Hễ cứ tới sinh nhật ai thì chỉ việc lên chia sẻ vài câu chúc
mừng trên facebook, thế là xong. Hễ muốn trò chuyện với ai chỉ việc comment
hoặc inbox cho nhau, thế là xong. Hễ muốn chia sẻ tâm tư tình cảm của mình, chỉ
việc post status lên là sẽ có nhiều like và comment đồng cảm, thế là xong.
Sống thật trong thế giới ảo, sống ảo trong thế giới thật. Cứ như
thể điện thoại đã và đang dần dần thay thế nghĩa vụ của một con người…
Nhưng dù smartphone có hiện đại và thông minh thế nào đi chăng
nữa, chúng cũng không thể thay thế được tình cảm vui buồn, không thể thay thế
được mối quan hệ giữa con người với nhau, không thể thay thế được những điều
đang diễn ra sống động xung quanh hằng ngày. Đó là lý do tại sao mà robot không
thể hoàn toàn thay thế con người được…
Vì có mấy khi gặp mặt nhau mà cười đùa vui vẻ, ôn lại kỷ niệm?
Vì có mấy khi nhìn ngắm dòng người đông đúc qua lại trong không
gian yên bình?
Vì có mấy khi HƠI ẤM của NGƯỜI YÊU lại kề bên ta như lúc này?
Vậy nên, hãy đặt chú “dế cưng” xuống bàn một lúc và trò chuyện
với những người thân quen đi nào!
Đăng nhận xét