Chu Mộng Long – Cặp phạm trù Thực và Ảo, Hữu và Vô luôn là vấn đề phức tạp nhất
của triết – mỹ học, bởi từ lâu hai con mắt của loài người chỉ biết nhìn về một
phía định hướng cho một lối tư duy. Người Hy Lạp từng tạc tượng Plato chỉ tay
lên trời, Aristotle chỉ tay xuống đất biểu thị 2 cái nhìn đối lập trên hành
trình đi tìm sự thật của cái đẹp. Từ đó các diễn ngôn về cái đẹp bị rẽ ra thành
các hướng khác biệt trong các cuộc tranh chấp hơn thua của trò chơi trí tuệ.
Trong
cuộc tranh chấp ấy, người ta quên mất rằng, cặp Plato – Aristotle chỉ là 2 nửa
của sự thật. Một thế giới lí tưởng phải là một thế giới hòa
điệu của những khác biệt, điều mà Heraclite đã từng tiên tri bằng phép
biện chứng về vẻ đẹp tự nhiên và vẻ đẹp tinh thần: cái kì diệu của tạo hóa là
sự kết hợp hài hòa của những khác biệt và tài năng của nghệ sĩ là kết hợp khéo
léo những khác biệt lại với nhau thành một chỉnh thể hài hòa.Một
bản nhạc hay phải là sự tương tác, điều chỉnh lẫn nhau giữa những âm khác biệt
để tạo nên tiếng vang âm nhạc. Vai trò điều chỉnh ấy, theo âm nhạc học, chính
là chủ âm (tonic),
nhân tố hòa giải những xung đột theo chiều hướng phát triển. Sự xuất hiện những
“âm bất trị”, đối kháng, trước hết là do nhân tố chủ âm mất
hết quyền uy, tiền hậu bất nhất trong
quá trình điều hành của nó.Nghệ
thuật quá khứ đã làm được điều này, nhưng cách phối âm, phối màu của nó vẫn cứ
đơn nhất một chiều theo phương pháp hòa điệu lý tưởng, loại trừ thẳng thừng
những âm bất trị ra ngoài hệ thống.Phải
đợi đến Picasso mới thực sự phá vỡ sự đơn nhất bằng cái nhìn nhiều hướng qua
những tác phẩm lập thể nổi tiếng chứng minh cho sự hòa điệu của những xung đột
tưởng chừng không thể hòa điệu.Khác
là lí do của tồn tại, cả vi mô lẫn vĩ mô. Không có sự tồn tại đơn nhất, hoặc ảo
hoặc thực, hoặc hữu hoặc vô mà có khi ảo thành thực, hữu thành vô và ngược lại.
Nhất nguyên luận chỉ là sự ngụy biện của một hệ thống giả tạo, một nửa của sự
thật được chứng minh bằng thứ tri thức bổ củi dưới sức mạnh cơ bắp của quyền
lực để giành thế ưu thắng trong từng giai đoạn lịch sử. Và thế là lịch sử cứ bị
vận động chệch hướng, cong vênh đến mức quá ngưỡng buộc phải điều chỉnh lại sau
những nhầm lẫn khổ đau.Không
phải ngẫu nhiên mà Leonard Shlain đem nối kết nghệ thuật và vật lí để tạo nên
một cuộc đối thoại và tương tác không ngừng giữa hai kiểu nhận thức khác biệt,
và cuối cùng, rất cần thiết, phải quy về một mối trong trò chơi trí tuệ vô tận
của nhân loại (*).Thế
giới văn minh, hiện đại thực sự phải là thế giới hòa điệu của những khác biệt
để cuộc sống là bản hòa âm sống động, đa dạng. Giá như chính trị gia biết tự
phế bỏ võ công của cơ bắp để tìm ra phương pháp hòa điệu của những khác biệt
theo cách của nghệ sĩ thì cuộc sống bớt nặng nề, căng thẳng hơn nhiều.Đối
thoại để tìm ra trong sự khác biệt có tiếng nói chung chính là phương pháp khôn
ngoan của kỉ nguyên văn minh. Thi học, âm nhạc học gọi là thực hiện nguyên
lí tương đương của những dị biệt.Chụp
mũ, khiêu khích, trấn áp chỉ tạo ra sự chia rẽ, đối kháng, tất yếu bạo lực nảy
sinh đẩy thế giới vào tình trạng hỗn loạn. Và cái hệ thống đơn nhất đang tồn
tại ấy tưởng như đang sở hữu một bộ máy khổng lồ phát ra âm thanh ầm ĩ lấn át
mọi âm thanh khác, nhưng thực chất chỉ là một tập hợp giả tạo của một dàn nhạc
gồm những âm thanh giống nhau, nó chỉ phát ra nhất thời và hậu quả là sự phân
rã thành một mớ rời rạc và tự tan biến vào hư vô mà không để lại chút dư vang
nào.Bạo
lực chỉ có thể bị trả giá bằng bạo lực. Và nhân loại đã nhiều lần phải đào
huyệt chôn thứ bạo lực ấy vào trong nấm mồ của sự lãng quên đau khổ.Hữu
thành Vô, Thực thành Ảo là vì thế. Trong khi sự im lặng – vô ngôn không có
nghĩa là không. Lưu
thủy vô thanh vạn cổ cầm (câu
thơ này hình như là của cụ Hồ đấy) – một thứ tiếng nói đang âm thầm cuộn chảy
trong hàng triệu trái tim có sức mạnh hơn mọi tiếng nói ầm ĩ được hỗ trợ bằng
các dàn âm thanh và mạng điện tử.Chỉ
gương đôi mắt nhìn thấy cái Hữu mà tưởng Thực thì cái Thực ấy còn Ảo hơn cả Ảo
và rơi vào hoang tưởng hơn cả hoang tưởng. Người điều hành bản hợp xướng của
thời đại phải thấy cái Hữu trong cái Vô này may ra mới cứu vãn được tình thế có
nguy cơ hỗn loạn trước xu hướng tự do hoang dã, hỗn mang.
Chu Mộng Long
Đăng nhận xét