Mưa tầm tã, những cơn
mưa miền Trung kéo dài lê thê, kèm theo nó là bầu không khí ẩm ướt với cái se
lạnh đến khó chịu. Khoảnh khắc giao mùa khiến cho con người ta cứ lâng lâng
buồn, nửa như muốn níu kéo lại cái lãng mạn của mùa thu, nửa muốn nó đi cho
nhanh để chào đón những mùa khác.
Hà Nội cũng chớm
lạnh rồi, mẹ bảo lạnh khó chịu lắm không như mọi khi. Chả hiểu cái lạnh đầu
đông năm nay ra sao nữa, thèm và nhớ quá. Mùa đông Hà Nội với mình sao không có
cái cảm giác lạnh lẽo như người ta vốn nghĩ nhỉ?
Ai đã từng chạy xe
dạo phố, mặc cho những cơn gió buốt cóng hết cả mặt, mặc cái lạnh luồn qua từng
lớp vải cù vào da thịt mới thấy cái nhớ, cái lưu luyến của mùa đông. Khi đã
chán với những con đường, ta có thể dừng chân ngay xuống vỉa hè với chén trà
mạn nóng hổi, nhấp từng ngụm cho cái nóng lan tỏa dần vào từng mạch máu của cơ
thể, hay ngồi hít hà bên đĩa ốc luộc với mắm chanh, gừng thiệt cay.
Ta có thể lững thững
dạo quanh Hồ Tây, Hồ Gươm, Trúc Bạch thả hồn theo cái không khí nơi đây mà tận
hưởng, ta sẽ cảm nhận được cái thần, cái thơ của Hà Nội. Cứ đi một hai vòng đến
khi mỏi chân là có thể tạt ngay vào các ngôi đền, chùa cổ quanh hồ với tiếng
chuông vang lên trong không gian thanh tịnh với hương trầm ngào ngạt. Tất cả
quyện vào ta đến độ thăng hoa và ấm áp khiến cái lạnh mà không lạnh.
Rùng mình khi cơn
gió ào qua cửa sổ với tiếng mưa như trút xối xả ngoài kia, chợt thấy lòng nao
nao khi nhớ mùa đông Hà Nội.
Đông đã về rồi, nỗi nhớ
ơi!
Đăng nhận xét