Hạnh phúc không tự nhiên mà có. Khi bạn vào đời, trước khi nở nụ
cười hồn nhiên, bạn đã phải khóc, khóc để chào cái bể khổ mà bạn phải dấn thân,
hay ít nhất, khóc để đồng điệu với sự quằn quại đau đớn vĩ đại mà người mẹ bạn
đã trải qua lúc lâm bồn.
Sống trên đời chỉ biết có hạnh phúc thôi ư?
Đúng là không khó khăn gì khi bạn lựa chọn một cuộc sống hạnh
phúc. Cha mẹ bạn đã cho bạn một căn nhà, một vốn liếng để sống. Cao hơn thì là
một lâu đài vinh hoa, như đám con ông cháu cha chẳng hạn. Bạn không phải đổ mồ hôi,
nước mắt cho cuộc sống của bạn và con cái bạn. Cuộc đời bạn sẽ thuận buồm xuôi
gió để bạn rong chơi hết đời. Còn xung quanh sống chết mặc bay. Mặc cho quê
hương đất nước, mặc cho người già, phụ nữ, trẻ em bị bạo hành, buôn bán. Mặc
cho những người lao động không đủ cái ăn cái mặc …
Hạnh phúc như vậy có đến triệu người khi họ có chút quyền lực trong tay, hoặc chạy đua theo quyền lực, hoặc được quyền lực che chở.
Hạnh phúc như vậy có đến triệu người khi họ có chút quyền lực trong tay, hoặc chạy đua theo quyền lực, hoặc được quyền lực che chở.
Nhưng xét đến cùng, thứ hạnh phúc ấy từ đâu ra?
Hạnh phúc ấy chắc chắn đắp xây trên khổ đau của bao nhiêu người
khác. Bao nhiêu người từng hy sinh trong chiến tranh để có sự yên bình cho bạn
làm giàu. Bao nhiêu người đổ mồ hôi sôi nước mắt và nhận lấy bất hạnh về mình
để bạn vinh thân phì da… Tóm lại là, bao nhiêu người dấn thân để bạn hưởng thụ,
bao nhiêu người khóc để bạn được cười!
Hạnh phúc rốt cuộc là cái gì vậy?
Tôi dám chắc, người hạnh phúc sâu sắc nhất chính là những người
dấn thân nhận lấy khổ đau của thiên hạ về mình chứ không phải người được hưởng
thụ. Kẻ không một ngày đau khổ và chỉ biết hưởng thụ từ khổ đau của người khác
chỉ có thể là kẻ khốn nạn!
Sự thật là loại người hạnh phúc này rất khốn nạn! Bởi đó là thứ hạnh phúc không chân. Thứ hạnh phúc ấy chỉ như con diều chờ đứt dây để bay vào nghĩa địa rác. Và bởi điều quan trọng hơn, khi loại người ấy lâm vào khổ đau (chắc chắn có ngày), sẽ không ai chia sẻ hay khóc cho một giọt nước mắt cảm thông!
Loại sống hạnh phúc kiểu này dù là thiểu số so với đám đông khổ đau. Nhưng chúng lại đủ sức mạnh làm suy thoái giống nòi!
Sự thật là loại người hạnh phúc này rất khốn nạn! Bởi đó là thứ hạnh phúc không chân. Thứ hạnh phúc ấy chỉ như con diều chờ đứt dây để bay vào nghĩa địa rác. Và bởi điều quan trọng hơn, khi loại người ấy lâm vào khổ đau (chắc chắn có ngày), sẽ không ai chia sẻ hay khóc cho một giọt nước mắt cảm thông!
Loại sống hạnh phúc kiểu này dù là thiểu số so với đám đông khổ đau. Nhưng chúng lại đủ sức mạnh làm suy thoái giống nòi!
Hạnh phúc mà chưa có trải nghiệm đắng cay, dù là đắng cay của
người khác, để thấy hết dư vị ngọt ngào của hạnh phúc thì thật buồn!
Chính Chúa Jesus đã tự nguyện đóng đinh trên cây thập tự, và máu của ông ấy truyền vào nhân loại tình thương bao la.
Chính Chúa Jesus đã tự nguyện đóng đinh trên cây thập tự, và máu của ông ấy truyền vào nhân loại tình thương bao la.
Tôi lại tiếc là tôi không đủ sức dấn thân nhận lấy khổ đau nhiều
hơn nữa!
Đăng nhận xét