Tôi như kẻ tù nhân bị xiềng xích bởi thói quen, bị giam cầm bên
trong cánh cửa của sự sợ hãi và bị canh gác bởi con quỷ của chính mình. Khung
cảnh xung quanh thật sự tối tăm như một phần bản chất của con người chưa được
phơi bày ra ánh sáng, và tôi hoặc bạn đang ngày ngày kêu gào, than khóc nơi đó.
Ngày lại ngày trôi qua, tôi loay hoay tìm mãi cũng không cách
nào thoát ra được ngục tù của chính mình, tôi kiệt sức rồi cũng đành bằng lòng
thỏa mãn cơn đói với thứ thức ăn mang tên
ảo tưởng và dối trá.
Tôi tự nhủ với mình rằng điều này chỉ là tạm thời mà thôi, mình
chỉ tạm thời ăn cái thứ “tự lừa dối bản thân” để sống, sống cái đã rồi mới có
thể tìm tự do được chứ. Nhưng đến khi tôi sực nhớ ra nhiệm vụ của mình thì đã
24 năm trôi qua rồi, tôi đã tự ru ngủ bản thân mình trong cái nơi tăm tối đó,
tôi đã bắt đầu cảm thấy nơi này cũng không đến nỗi tệ, cũng khá là thoải mái,
cũng… tốt.
Thậm chí ngay cả khi thói quen được tháo ra khỏi cổ tôi cũng
không muốn đi đâu nữa. Việc gì tôi phải đi đâu cho cực cái thân? Ở đây tôi được
ăn, được sống, không mệt nhọc gì lắm ngoài cái hơi bất tiện là không có tự do
thôi. Tôi cần gì cái thứ đó nhỉ? Nó có cho tôi ăn thứ tôi đang được ăn hay
không? Có tự do mà đói thì tôi đếch cần. Thôi kệ…
Có ai trong các bạn nghĩ rằng mình thật sự tự do không? Tìm được
tự do các bạn sẽ tìm thấy sự thật và ngược lại.
Tôi muốn hỏi, Các bạn có đang đi cùng chiều với đám đông không?
Các bạn có sợ hãi bước ngược chiều? Các bạn nghĩ mình khác biệt hay chỉ là sự
cá biệt? Các bạn có đang tự ru ngủ chính mình? Các bạn thật sự chấp nhận chính
mình hay đó chỉ là sự dễ dãi với bản thân?
Cuối cùng tôi hy vọng bạn có can đảm tự hỏi chính bản thân rằng:
“Ta sợ hãi điều gì nhất?” Phải là sự sợ hãi chứ không là gì khác, không phải là
sở thích hay sở trường mà chính là sự sợ hãi. Hãy đối diện với con quỷ của chính
mình, nếu không giết được nó thì mời nó uống trà đi. Sự thật của chính bạn nằm
đằng sau cánh cửa sợ hãi và bị canh gác bởi con quỷ của bạn đó.
Đăng nhận xét