Việc phụ huynh cho con đi học trước lớp 1 là rất dở, học trước,
học thêm là điều rất không nên.
Trẻ con học ở trường là hoàn toàn đủ. Cuộc đời còn bao nhiêu thứ
nữa chứ đâu phải chỉ mấy chữ. Mùa hè nên cho trẻ chơi. Đó là hạnh phúc của trẻ,
đừng cướp mất hạnh phúc đó.
Thực ra, nhiều bậc phụ huynh cũng xót con khi thấy trẻ phải học
sớm, nhưng vẫn cho con đi học chữ trước. Vì lo không học trước thì điểm kém. Mà
chẳng phụ huynh nào muốn con mình dốt, con mình kém bạn. Vậy là giữa hai cái
tồi tệ (con vất vả và con dốt) các bậc phụ huynh sẽ chọn cái bớt tồi tệ hơn.
Đó là cách áp đặt trẻ con học thuộc lòng, học đối phó chứ không
thực sự học vì sự thích thú và đam mê. Tất cả tiêu cực từ đó mà ra, trong đó có
tình trạng học thêm, dạy thêm và cho trẻ học chữ trước cũng không nằm ngoại lệ.
NGUYÊN LÝ CĂN BẢN CỦA GIÁO DỤC LÀ GIÚP HỌC SINH PHẢI TỰ TÌM
HIỂU, TỰ LÀM.
Khi trẻ tự học lấy, tự làm lấy thì sẽ tự tin. Khi trẻ tự tin thì chúng sẽ giàu lòng tự trọng. Một đất nước mà thế hệ tương lai giàu tự trọng thì đất nước ấy sẽ cường thịnh.
Khi trẻ tự học lấy, tự làm lấy thì sẽ tự tin. Khi trẻ tự tin thì chúng sẽ giàu lòng tự trọng. Một đất nước mà thế hệ tương lai giàu tự trọng thì đất nước ấy sẽ cường thịnh.
Các bậc phụ huynh cũng nên cân nhắc với các khóa học kỹ năng
sống. Thật may vừa rồi Bộ Giáo dục và Đào tạo có cho thu hồi bộ sách thực hành
kỹ năng sống của ông Phan Quốc Việt (tiến sĩ toán lý), nhưng ông ý vẫn còn hành
nghề, không chỉ rèn kỹ năng cho trẻ mầm non, học sinh tiểu học mà từ trước đó
rất lâu đã thực hành đối với sinh viên các trường đại học dẫn đến một hội chứng
nguy hiểm.
VD: Dũng cảm là một đức tính có ở bất cứ người Việt nào. Tuy
thời nay, người Việt có hèn hơn, đặc biệt là giới trí thức giá áo túi cơm,
nhưng suốt mấy nghìn năm lịch sử, không ai dạy lòng dũng cảm, nhưng người Việt
đã có thừa. Không có dân tộc nào trước mọi thử thách, hiểm nguy luôn sẵn sàng
đối mặt và chấp nhận hy sinh cả mạng sống của mình.
Một đất nước mà thiên tai, địch họa hay xảy ra, con người luôn
phải đi qua những trải nghiệm bằng xương máu để tồn tại, cho nên làm gì có
chuyện một anh chàng giá áo túi cơm như Phan Quốc Việt chỉ ngồi tưởng tượng vài
điều múa may trong đầu mà đủ tư cách để lên mặt dạy người khác lòng dũng cảm?
Mà dũng cảm là tinh thần, ý chí đối mặt với hiểm nguy để làm một
điều gì đó có ý nghĩa cho mọi người chứ đâu chơi trò lảng xẹt dẫm lên đống mảnh
chai cho oai? Đó là sự liều lĩnh ngu xuẩn chứ dũng cảm cái nỗi gì?
Đem khoe việc “đi trên thủy tinh rất êm” “an toàn” của đám Sơn
Đông mãi võ để dụ trẻ em như dụ ăn cứt gà là một cái dở hơi không thể tha thứ.
Bởi vì, bắt buộc hay dụ trẻ em làm theo mình trong trường hợp như thế là khủng
bố tinh thần, gây tổn thương cho cả loạt trẻ em xung quanh.
Trong nhà trẻ, khi một cô giáo bạo hành một đứa trẻ không có
nghĩa là chỉ gây tổn thương cho một đứa trẻ mà đang gây tổn thương cho cả lớp
học. Bởi vì những đứa khác không bị đánh nhưng nhìn thấy bạn mình bị hành hạ mà
run. Đó là hiểu biết kiến thức sư phạm tối thiểu.
Lại nữa, cái trò bắt sinh viên ra đường hô vang “tôi xuất sắc”,
“tôi thành công” rồi há miệng ngạo nghễ cười “ha ha ha”...
Xin lỗi, thiên tài thành công vang dội như A. Einstein cũng
không tự tin đến dày mặt ra làm cái việc vô liêm sỉ ấy, huống hồ là những người
trẻ tuổi đang ăn học dở dang, chưa biết tương lai là đâu!
Trong lúc hội chứng “dũng cảm” đến thí mạng cùi, “tự tin” đến
dày mặt, vô liêm sỉ đang diễn ra đến mức báo động như thế, chỉ có thể gia tăng
giáo dục sự TỰ TRỌNG để giới trẻ biết tự kiềm chế, tự kiểm soát chính mình mới
là giáo dục đúng hướng, thưa các quý phụ huynh!
Tự trọng là thứ tối thiểu để làm người để tránh thành ngợm,
trong giai đoạn mà người ta sẵn sàng làm mọi thứ mà không có chút xấu hổ: háo
danh, mua danh, hối lộ, hôi của,… tràn lan?
Tự trọng là biết tôn trọng mình, không làm điều gì để người khác
coi khinh. Trong nghĩa sâu sắc nhất của từ là biết xấu hổ. Như Adam, Eva biết
lấy cái lá và che chỗ ấy lại ngay từ phút đầu tiên làm người. Con người hơn con
vật ở chỗ, nó tự biết nó là ai trong cái cộng đồng của nó. Nó không làm những
gì để kẻ khác coi khinh. Đói cho sạch, rách cho thơm, tránh điều xấu, làm điều
hay là tự trọng.
Rõ ràng, nếu không sáng suốt, tỉnh táo chúng ta sẽ vô tình làm
khổ thậm chí hại trẻ vì những khóa học vô bổ không cần thiết.
HÃY ĐỂ TRẺ VUI CHƠI VÌ VỚI TRẺ, VUI CHƠI LÀ HẠNH PHÚC!
Đăng nhận xét