Facebook nhạt như nước ốc! Mà
thực ra cuộc đời này vốn nhạt! Hoặc rằng tôi hỏng vị giác mất rồi … sau rất
nhiều năm bất chấp tất cả cố tọng vào mình đủ thứ hổ lốn… Khi ta nếm trải và
tận hưởng quá nhiều thứ, ta cứ tưởng rằng mình sẽ trở nên tinh tế… Thật buồn
cười! Điều đó chỉ khiến ta nhanh chóng chán ngán tất thảy và rồi đến một ngày
vô cảm trước mọi thứ.
Di động reo, Alu "Vài ly
không em? Giờ anh qua đón em nhé!"
Chúng tôi đi vào một Rock bar.
Đây là quán quen một thời của tôi, anh chàng này không hề biết. Rượu xịn, đám
người đến đây ăn mặc rất độc, và đúng gu nhạc của tôi: một sự điên rồ bị gằn
xuống và chỉ bùng nổ khi đến thời điểm của nó. Nhiều năm rồi tôi không quay lại
đây dù ngày nào cũng phóng xe đi ngang qua. Chả là xưa kia cũng từng “gây họa”
với một anh chàng khác ở chỗ này. Thời gian qua đi, anh chàng cũ cũng chẳng đến
đó nữa, nhưng nhạc thì vẫn như xưa! Vãi cả nhạt!
Anh chàng “đương thời” bắt đầu
huyên thuyên về cái sự sành âm nhạc rồi chuyển sang sành rượu. Mồm tôi như cái
máy đối đáp với anh một cách chuyên nghiệp. Tôi nghe rõ từng từ một, nghe rõ cả
cái điệu đều đều buồn ngủ trong giọng của mình. Đôi khi tôi phải tự mình phục
mình, tôi không hiểu sao mình có thể giả dối đến vậy với cuộc đời. Thứ tôi làm
chả ăn nhập gì với điều tôi nói, thứ tôi nói chả liên quan đến điều tôi nghĩ,
và điều tôi nghĩ có vẻ khác xa với con người thật của tôi.
Có một điểm chung giữa uống rượu
và làm tình, đó là chúng khiến tôi có cảm giác mình đang tồn tại, dù ngắn thôi.
Hai cái thú vui ấy khiến cho những mạch máu của tôi đập mạnh hơn, nội tạng của
tôi cọ xát vào nhau hơn, nhờ cọ xát nên sinh ra điện, nhờ có điện nên tôi có
thêm một tý động lực để sống. Nhưng điện chỉ tạo được cảm giác thích thú vào
lúc đầu thôi… Một lúc sau, khi những cái vuốt ve đã nhạt, những cái hôn trở
thành thừa thãi, mặc dù nhiệt lượng vẫn còn nhưng cái cảm giác của dòng điện
không còn nữa. Và thế là tôi bắt đầu nguội dần… nguội lạnh… Thế nên, tôi ghét
người ta gọi làm tình là “mây mưa”. Mây mưa thì lạnh chết đi được. Ai đó có thể
cần nước lạnh để dội tắt ngọn lửa hừng hực của mình, chứ tôi thì không. Với
tôi, nếu làm tình mà lạnh thì không được tính là làm tình.
Làm thế nào để tìm lại được cái
cảm giác hưng phấn của thuở ban đầu. Nghe một câu chuyện cười – vô cảm. Một ai
đó đã nói với tôi rằng: “Trẻ con thật sướng, chỉ một cái lá rung rinh cũng
khiến chúng cười. Còn chúng ta bây giờ, cả cái nhà rung cũng chả thấy buồn cười
gì cả.” Cả cái nhà rung thì buồn cười gì, người lớn sẽ sợ khóc thét lên như trẻ
con ấy chứ! Đến sợ bây giờ cũng không sợ nữa, nguy thật! Không gì làm tôi sợ,
không gì làm tôi vui, không gì làm tôi buồn, không gì làm tôi hứng thú! Chả lẽ
mình sắp đắc đạo rồi sao? Vì những dấu hiệu ấy là dấu hiệu của người sắp đắc
đạo mà.
Tôi chỉ thấy những dấu hỏi đi đi
lại lại mà chả biết mình đang đi đâu. Nhìn lại mình, hóa ra tôi cũng chỉ là một
dấu hỏi to tướng. Ngoài kia mưa vẫn rơi nhưng trời đã sáng. Mất cả đêm chỉ để
cùng nhau nói về cái sự chán đời… Thời gian trôi qua thật lãng phí…
Không thứ lãng phí nhất là loài
người phải bỏ ra bao nhiêu neuron thần kinh, bao nhiêu nguyên vật liệu, bao
nhiêu nhân công lao động… để sáng chế và sản xuất đồng hồ. Lấy một thứ hữu hạn
để đo một thứ vô hạn và dọa dẫm người khác rằng: thời gian là thứ quý báu, đã
qua rồi không lấy lại được. Họ quên mất rằng những thứ vô hạn thì không quý
báu, mà không quý báu thì không cần phải tiếc.
Trong đầu tôi vang lên một câu
nói: “Anh ơi, chúng mình chia tay đi”, rồi tôi lại thôi. Chia tay rồi sao, ngày
mai ra đường tôi lại gặp một anh chàng khác và lại bắt đầu lộ trình y hệt thế.
Vì thế nên tôi chả muốn bỏ ai, tôi chỉ có thể chờ đợi đến ngày họ ra đi vì
không thể có bất cứ sự kết nối tâm hồn nào với tôi. Làm sao mà kết nối nổi, đến
tôi còn chẳng thể tự kết nối với chính mình.
Đôi khi tôi thấy thật khó hiểu về
các bậc giác ngộ. Họ đi tìm sự vô hạn và đạt được sự vô hạn. Tôi không thể nào
mường tượng được cái vô hạn ấy thì khác gì so với cái vô hạn mà tôi đang trải
qua. Ừ thì cứ cho họ tan chảy trong ánh sáng còn tôi chìm trong bóng tối. Nhưng
người ta làm sao có thể ở mãi trong ánh sáng được. Ánh sáng một lúc nào đó cũng
phải nhàm chán chứ! Hay là giữa ánh sáng vĩ đại ấy, họ không còn tồn tại nữa
nên cũng mất tiêu cảm giác chán nản. Vậy ra khác biệt là tôi vẫn còn một cảm
giác, chưa vô cảm hoàn toàn. Chính sự chán nản khiến tôi chỉ gần đắc đạo chứ
chưa thể đắc đạo.
Vậy đấy, cũng may là tôi chả nhớ
gì về kiếp trước. Không hiểu tôi kéo dài tình trạng này mấy kiếp rồi. Tôi lại
ngồi vào máy tính và lướt khắp cái mê cung ảo ấy. Đâu đâu tôi cũng thấy rặt một
giọng chán đời y hệt tôi. Nỗi cô đơn không hề đưa con người xích lại gần nhau.
Chung cảnh ngộ tạo nên sự đồng cảm thì tôi không biết, chứ chung cái cảnh ngộ
cô đơn chán nản thì chỉ có đẩy nhau xa hơn thôi. “Hình như nàng có nỗi buồn giống
tôi…”, câu ấy xưa rồi. Bây giờ có đến hàng tỉ người chung một nỗi buồn với
nhau.
Đâu đó vài lời cổ vũ hãy yêu cuộc
đời, hãy cố gắng phấn đấu, hãy đấu tranh vì những gì cao đẹp, hãy yêu thương và
hãy hy sinh… Một lúc sau mấy kẻ vừa kêu ca rằng mình cô đơn bấy giờ bắt đầu bấm
“Like” điên cuồng cho một thông điệp trái ngược hẳn. Và ngày mai, lại chính
những người đó bắt đầu lại than thở vì sự lạc lõng giữa cuộc đời.
ST
Đăng nhận xét